1. Chị quay về ngôi nhà của mình sau một mối tình dang dở và sinh hạ bé Misha. Đó là một thành phố quân sự nhỏ nằm ngay cạnh sân bay, nơi mà từ sáng tinh mơ tiếng động cơ phản lực đã gầm rú và dường như lại trở thành những âm thanh quen thuộc, như là một điều gì đó gắn bó, với cư dân ở đây.
Chị làm ở thư viện, rảnh rỗi lại chăm sóc mảnh vườn nhỏ, nơi đó có cà chua, dâu đất và cả một ít hoa hồng.
Cùng với thời gian, khi nỗi đau về mối tình đầu dịu đi, cũng là lúc Misha, bây giờ đã gần 5 tuổi, hay hỏi nhiều về cha nó.
Ở trong lớp của nhà trẻ Ánh sáng, bố các bạn đa phần là phi công quân sự, thượng uý có, đại uý có, (cái này Misha rành hơn các bạn), đặc biệt bố của Rôza “kiêu kỳ” còn đeo quân hàm thiếu tá.
Đến giờ tan học, Misha ngồi ở bệ cửa đợi mẹ và ngắm các “phi công bố” đón các bạn mà cảm thấy buồn và tủi thân vô cùng.
Mẹ cậu vẫn nói là bố cũng là phi công, nhưng vì có công tác rất đặc biệt nên chỉ thỉnh thoảng về vào ban đêm, mua quà cho cậu, để ở đầu giường, rồi lại phải đi ngay…
Mỗi lần một đồ chơi nào đó bị hỏng, thấy mẹ loay hoay sửa, cậu lại hỏi: nếu có bố ở nhà, chắc bố sửa nhanh lắm đúng không mẹ?
Mẹ cậu gật đầu.
Nó lại hỏi: có phải bố của đứa trẻ nào thì chỉ sửa đồ chơi cho đứa trẻ đó phải không mẹ.
Mẹ nó dường như miễn cưỡng: Ừ.
2. Trên con đường từ nhà ăn của phi công về căn hộ của mình, trung tá phi công thử nghiệm Pavlov bước chầm chậm. Tuy mới chuyển về đây mấy ngày nhưng sao anh thấy nơi này thân thuộc như đã từng ở đây lâu lắm. Mùi hương của cỏ cây khi tiết trời mới vào hạ làm anh nhớ quê nhà, nơi anh sinh ra, một thành phố nhỏ cạnh dòng sông Đông, da diết.
Vợ anh, con một vị giáo sư, yêu và lấy anh, chàng phi công trẻ, đẹp trai bằng một tình yêu của tuổi trẻ đầy lãng mạn.
Nhưng rồi tình yêu ấy đã không chịu nổi với cuộc sống nay đây mai đó của đời binh nghiệp, thêm vào đó là sự nguy hiểm luôn rình rập, điều mà anh đã cảnh báo trước khi cưới, và nàng đã bỏ về Matxcova.
Đang miên man với những hoài niệm bỗng nhiên một vật gì va vào chân, anh nhìn xuống, thì ra là một chiếc máy bay đồ chơi.
Anh cúi xuống và nhặt lên. Cú va đập làm cánh quạt và đuôi đứng văng ra.
Rồi một cậu bé chạy tới, vừa thở vừa nhìn chiếc máy bay thân yêu đầy xót xa.
Anh sửa trong nháy mắt và đưa cho chú bé: của đồng nghiệp đây, lần sau bay cẩn thận nhé, phi công trẻ!
Nhà cháu ở đâu chú đưa về. Ồ, thế ra mình là hàng xóm à. Nhớ lần sau bay cẩn thận nhé, xưnok (trong tiếng Nga vừa có nghĩa là con, vừa có nghĩa là cậu bé).
Đã hơn 11g, anh chuẩn bị tắt đèn đi ngủ để mai đi bay, bỗng nghe tiếng chuông gọi cửa. Ai thế nhỉ?
Chị đứng trước cửa nhà anh, vẻ mặt bối rối và lúng túng làm chị trở nên xinh đẹp lạ lùng: “Tôi rất xin lỗi anh, tôi là hàng xóm ạ. Thằng bé con tôi, cháu Misha, bị sốt cao, không hiểu sao nó cứ bảo anh là bố nó, nó muốn gặp anh…”.
Thấy mặt anh ngơ ngác, chị lại xin lỗi và định quay đi thì anh nói ngay: chờ tôi, tôi sẽ sang ngay.
Anh nắm bàn tay bé xíu mà nóng hổi của cậu bé: sao thế phi công trẻ, ăn nhiều kem quá à?
Misha chớp chớp mắt: sao bố biết?
À, thì lúc nhỏ bố cũng hay bị sốt vì ăn kem mà.
Misha mỉm cười hạnh phúc: mẹ cũng hay nói là con giống hệt bố mà.
Anh ngước mắt nhìn thấy chị đỏ bừng mặt, bối rối.
Anh vuốt đầu cậu: bây giờ thì ngủ ngoan đi nhé.
Bàn tay bé nhỏ nắm chặt tay anh hơn tý nữa: nếu con ngoan, khỏi ốm, bố có thể đón con ở nhà trẻ được không bố?
Misha, chị vội vàng cắt lời, đây là…
Bố sẽ đón, chắc chắn sẽ đón, con ngủ ngoan đi. Anh nói mà thấy tim mình đau nhói, nỗi đau của người cha đối với đứa con của mình, nỗi đau ngọt ngào mà lần đầu tiên trong đời anh mới cảm nhận.
Mấy hôm sau, Misha bàng hoàng khi thấy anh đứng trước cổng trường đợi cậu.
Cậu dẫn tay anh, ngất ngây bởi những tiếng trầm trồ: ôi trung tá…, ôi phi công thử nghiệm công huân (họ đều có huy hiệu danh giá đeo trước ngực)… của bạn bè trong lớp.
Và bố Roza đứng nghiêm chào nữa kìa, cậu có ngủ mê không?
Trên đường về, mấy người đi qua nói với nhau: hai bố con như hai giọt nước, làm Misha phổng cả mũi, tự nhiên cậu nghĩ trong đầu: bố, con yêu bố biết bao.
3. Hôm nay trời đẹp, anh bay vòng cuối cùng để thử nghiệm động cơ mới, mọi thứ dường như hoàn hảo.
‘’34 xin phép hạ cánh’’
‘’34, cho phép hạ cánh!’’
Vừa vào vòng 4, anh chuẩn bị gạt cần thả càng thì bỗng có tiếng nổ, máy bay lắc mạnh, động cơ tắt. Anh thông báo gấp cho mặt đất.
‘’34 nhẩy dù gấp, 34 nghe rõ không, nhẩy dù gấp!”
Mặt đất đầy lên nhanh chóng. Những ngôi nhà, con đường và cả nhà trẻ Ánh sáng thoáng vụt qua đầu anh…
Anh gắng hết sức bẻ cần lái sang phải, nơi là cánh đồng, và trong giây cuối cùng, anh chợt nghe thấy tiếng của Misha: bố, con yêu bố biết bao!
4. Qua mấy ngày, một hôm Misha hỏi: bố lại đi công tác xa nữa hả mẹ?
Chị đau đớn lấy trong tủ ra chiếc hình của anh mà chị cắt từ tờ báo địa phương và đã để trong khung: không, bố con đã dũng cảm hy sinh để cứu thành phố bé nhỏ của chúng ta con ạ. Bố là người anh hùng. Hãy lớn và hãy giống bố con nhé.
Chị thấy bé Misha nhìn trân trân vào tấm hình, hai dòng nước mắt chảy dài trên má. Và đôi tay bé nhỏ của bé áp chiếc máy bay vào ngực, nơi trái tim của con đang thổn thức.
LÊ KIÊN THÀNH – Phỏng theo một câu chuyện trong sách học tiếng Nga