Truyện ngắn của Phạm Thị Thanh Mai
Ngồi vào ghế bên cạnh lái xe, Sương kéo dây an toàn cài vòng qua người. Cậu lái taxi giãy nảy kêu không cần không cần. Sương ngạc nhiên: Ủa công an không phạt hả. Lái xe taxi nhấm nhẳn, lúc phạt lúc không, mà chẳng phạt đâu. Sương tò mò hốt hoảng theo dõi cậu lái xe vòng vèo trên đường phố chật hẹp ô tô xe máy đi lại lung tung. Cậu lái xe kiếm chuyện làm quà: Chị ở Sài Gòn mới ra à. Quê em nó thế!
Quán café mang biển hiệu tiếng Pháp. Bài trí theo kiểu Pháp. Bàn tròn chân cong. Đèn chùm. Hoa hồng cắm trên bàn. Phục vụ trẻ măng cao xinh nhanh chóng chạy đến đưa thực đơn. Bạn đi cùng nói bọn chị gọi đồ uống ở đây thôi, em gọi giúp chị phở gà bên kia đường. Em kê thêm ghế nhé. Mấy người nữa sắp đến. Sương hỏi bạn sao không gọi đồ ăn sáng ở đây luôn. Bạn giải thích quán bún phở miến gà bên kia đường nổi tiếng thành phố. Nếu ăn bên đó thì phải ngồi ghế nhựa vỉa hè. Công an đuổi thì cầm bát vừa đứng vừa ăn. Vào quán cà phê này nhờ chúng nó gọi rồi lát mình cho thêm tiền mấy đứa phục vụ. Sương vốn đơn giản chuyện ăn uống. Quanh năm ngày tháng ăn cơm với thịt nạc kho hoặc giò rim, ăn sáng cũng được không ăn sáng cũng được, thấy cái sự ăn uống cầu kỳ của bạn gái mà tò mò xem cái món phở nổi tiếng thành phố sẽ thế nào. Một chị gái bê khay chạy gằn gằn tới mấy bàn cà phê. Ô hóa ra hầu như khách vào quán cà phê này để được ăn món phở bún miến bên kia. Chị gái kẹp cái khay trống tới gần bàn Sương ngồi. Bạn gái đếm người lẩm nhẩm rồi gọi một phở gà, một miến gà, một bún gà. Bát bún thêm lòng gà, bát phở không có hành. Sương với thêm: và không da gà nữa. Chị gái đã chạy vụt đi. Không biết mọi yêu cầu có vào đầu không.
Đồ uống đã đem ra và đang đổ mồ hôi trên thành cốc. Ăn rồi mới uống chứ. Cốc nước chờ bát phở. Xuất hiện một tay quần âu thắt lưng có chữ H vàng chóe to tướng giữa bụng, cao hơn mét mốt, lật đật chạy tới: Bọn phở chưa mang sang cho các chị à? Bạn gái lắc đầu ngao ngán. Tay quần âu phọt ra miệng: Bố con già. Lâu thế mà chưa cho người ta ăn. Rồi bỏ đi. Bạn gái cười lăn khi Sương choáng váng không nói thành lời vì hành vi của tay quản lý (bạn gái giới thiệu đó là quản lý, trụ lâu ở đây rồi, sau mấy tay cứ vào lại ra). Quán mang biển hiệu tiếng Pháp. Bài trí theo kiểu Pháp. Hoa hồng cắm trên bàn và quản lý chửi bậy giòn khau kháu. Chị gái đã xuất hiện nhưng khay lại được bê gằn gằn tới bàn khác. Sương chưa bao giờ nóng lòng được ăn cái bát phở gà như lần này. Quản lý thắt lưng chữ H vàng chóe lại đến an ủi. Lần trước em đợi lâu quá, lúc bê sang em định đập bát vào mặt con mụ. Bạn gái xua tay thôi thôi em ơi, sáng chủ nhật đông khách, bọn chị đợi được. Nhưng mà hôm nay lâu hơn mọi lần thật. Sương ở đây mấy ngày nhỉ. Còn nhiều nơi ăn ngon lắm. Quê ở đây mà không biết mấy món này là không được đâu. Ăn món kem trứng chưa? Lòng đỏ trứng gà cho vào cốc, cho thêm thìa đường, dùng đũa tre đánh cho thành kem bông vàng mịn, thơm lừng, rót thêm chút bia vào đánh lên hoặc thêm chút sữa đậu nành nóng hổi, bẻ bánh mì cũng nóng hổi giòn thơm chấm kem trứng ngon đến tận đỉnh đầu. Mỗi tội ăn cái đó vào béo lắm. Nhưng bây giờ thay đũa tre bằng máy đánh trứng rồi. Bạn gái 2 chúi mũi vào cái điện thoại tới chủ đề ăn uống mới góp lời. Mà mấy năm nay chưa dám ăn lại món kem trứng đó. Thỉnh thoảng nhớ đến nằm mê về nó. Ăn bún tôm chưa? Nước bún đỏ au nấu bằng vỏ tôm giã và nước luộc gà, ninh sườn đuôi. Tôm tươi bóc vỏ xào săn với sườn non và nấm hương mộc nhĩ, vừa dai vừa ngọt. Ở đây mà dùng tôm đông lạnh thì sập tiệm. Ăn xong bát bún tôm thì đã đời. Bánh đa cua Sương ăn rồi thì thôi không nói nữa. Nhưng chắc là chưa ăn bánh đa cua nồi đất? Món đó ăn lúc chiều khoảng ba đến bốn giờ. Xôi khúc ở đây cũng tuyệt đỉnh. Nhân thơm lừng hạt tiêu và cái miếng mỡ lợn bên trong nhừ tươm. Bạn gái 2 kêu khiếp, tự nhiên nói đến thèm quá. À, khi nào Sương vào trong đó gửi Sương mấy trăm cái bánh mì cay. Sương kêu oai oái mang gì mấy trăm cái. Bạn gái nói mấy trăm cái còn ít đấy. Mỗi người ăn chục cái mới đã. Sương công nhận hôm qua cũng ăn chục cái bánh mì que. Nhưng mang mấy trăm cái vào thì nhiều quá. OK, vậy lấy một trăm thôi. Bạn gái chốt.
Khay đồ ăn nóng sóng sánh nước trong bát được bê tới. Tất cả đều có hành và tất cả đều có da. Chẳng ai dám kêu. Ôi sao ngon thế nhỉ. Sương ngạc nhiên. Lần đầu tiên tớ ăn da gà. Bạn gái kẻ cả: Ngon thật hay mầm đá nên thấy ngon? Ngon thật, Sương nắc nỏm. Bạn gái 2 cười: Bõ công đợi nhỉ. Ồ, nhưng “ở trỏng” không cầu kỳ chờ đợi ăn uống thế này đâu. Miễn là có chỗ đậu xe, chỗ ngồi mát mẻ và phục vụ tốt là được. Sương chia sẻ. Không được. Bạn gái lắc đầu. Ở ngoài này ăn ngon là chính. Sẵn sàng đợi, tranh cướp, ngồi bẩn thỉu để ăn “đúng hàng”. Khác nhau thật. Cùng một nước mà đã khác nhau như thế. Bạn gái 2 bổ sung: Ngay chuyện tưởng đơn giản mà hóa ra nghiêm trọng: bọn tôi đang tồn một đống tiền hàng vở ô li cho học sinh tiểu học. Thu mua trong tổng công ty mua hàng cho toàn hệ thống. Bọn tôi nhận hàng mới phát hiện ra đó là vở 5 li. Trẻ con miền Bắc dùng vở 4 li. Vậy vở 5 li tồn cả núi, không đẩy đi được. Làm từ thiện cũng chẳng được. Đợt vừa rồi công tác Sài Gòn tôi chứng kiến đứa nhân viên trong văn phòng ăn trưa nó xúc thêm hai thìa đường vào bát mì úp. Ôi giời, nói chuyện khác biệt vùng miền thì nói cả ngày, bạn gái 1 gạt đi, chủ đề này nói tới nói lui có khi gây án mạng. Sao sao, các bà nói án mạng chết chóc gì ở đây. Thịnh xuất hiện.
Cao lớn dềnh dàng. Tóc muối tiêu. Áo T-Shirt Lacoste, Thịnh rút bao thuốc lá móp méo nhàu nát đặt lên bàn, hỏi lại tò mò: Án mạng chết chóc gì? Cả ba bạn gái cùng la oai oái: Thời buổi này còn hút thuốc. Đi ra ngoài kia, ra ngoài kia. Thì đi. Thịnh vò bao thuốc trong tay xô ghế đứng dậy. Bạn gái 2 giật lại, xem thuốc gì thế: bao thuốc nhãn hiệu Captain Black lạ hoắc với các nàng, dòng cảnh báo to tướng nổi bật Smoking seriously damages your health hút thuốc có hại cho sức khỏe. Bạn gái 2 lườm nguýt: Chỉ giỏi dạy thiên hạ, mình thì rước họa vào người. Thịnh đi ra ngoài hút thuốc. Ba bạn gái, xong phở, xong nước, đã tới màn trà tầu và kẹo lạc và than thân trách phận. Sương lo lắng không biết lần này Long còn giở trò gì nữa không. Phiên tòa đã hoãn lần thứ hai vì Long vắng mặt. Lần này Sương cố công thuyết phục Long thuận tình ra tòa ly hôn. Không cố chịu được à. Bạn gái 1 thẽ thọt hỏi lại. Chán lắm rồi. Sương kiên quyết. Giá như “thằng chả” đắm say con chân dài nào tao còn hiểu nổi, đằng này lại mê muội cái con “Siri”. Sai lầm khi đồng ý cho thẳng chả làm giám đốc văn phòng đại diện ngoài này. Hồi đó các bà cứ khích lệ, nói để các bà trông chừng cho, dù cái đất tiểu Venezuela này đầy cạm bẫy. Bà ngoại thì khẳng định mẹ chạy qua chạy lại xem cơm nước và để mắt tới nó luôn. Bà ngoại hỉ hả nó chỉnh chu, ngăn nắp, sinh hoạt giờ giấc nghiêm chỉnh. Bà ngoại chỉ thắc mắc nó dần dần không ăn món mẹ chuẩn bị. Tôm tươi, bề bề mẹ xào săn với nấm hương mộc nhĩ và sườn non để nó ăn miến, bánh đa buổi sáng mà nó thay bằng ngũ cốc Cereal Kellogg’s. Cứ “xi rin” xi rin thế này mãi không ngán mày ạ. Bà ngoại thì thầm ngạc nhiên với Sương mỗi lần Sương tranh thủ ra thăm. Sương đã dần thấy cái miễn cưỡng của Long khi vợ con ào tới, thay đổi cái nếp sống hàng ngày của Long. Cắm mặt vào cái máy tính bảng, Long “ra lệnh” cho cô trợ lý “Siri”. Sáng mở mắt ra hỏi “Si ri thời tiết hôm nay thế nào”. Sương thích cái cảm giác thức dậy, thò đầu qua cửa sổ, cảm nhận cái rùng mình gió lạnh sớm mai và thụt đầu vào, nhắc anh ơi mặc thêm áo. Long chẳng cần nữa cái rùng mình gợi cảm của Sương, có em Siri nghe hỏi và trả lời. Chính xác. Em Siri không ồn ào khua khoắng cái phòng tắm rồi làm ướt nước khắp sàn, khiến Long lọ mọ lau lại. Em Siri không làm vương tóc trên gối mỗi sáng, không quăng cái lược trên bàn ăn. Long lọ mọ nhặt tóc, nhặt lược với sự kẻ cả. Sương tức điên đây là nhà mà, lúc nào thích thì dọn đâu cần ngay lập tức chỉnh chu. Mẹ Sương cứ bênh chàng rể: Mày bừa bãi từ nhỏ có mẹ lo cho, lấy chồng con lớn rồi mà không thay đổi tính nết.
Thịnh quay vào. Bây giờ các bà muốn gì. Chồng ngoan ngoãn, không chơi bời, sinh hoạt ăn uống lành mạnh các bà cũng chê. Uống rượu hút thuốc như tôi các bà cũng chê. Chồng già chỉ biết kiếm tiền không biết tiêu tiền (bạn gái 1 ném miếng khăn giấy vo viên vào người Thịnh để cảnh cáo) thì đòi nổi loạn. Còn bà kia, Thịnh hất mặt với bạn gái 2, bà thích ăn gì thì ăn, thích uống gì thì uống. Tôi có 1 tin tốt và 1 tin xấu cho bà. Bạn gái 2 xịu mặt. Nói tin xấu đi bác sĩ. Thịnh nghiêm trọng: Tin xấu là bà chỉ sống được khoảng hai chục năm nữa. Sương và bạn gái 1 cùng phá lên: chỉ cần 10 năm nữa thôi, 20 năm xấu xí già lão chết được rồi. Đấy nhé. Các bà rất mâu thuẫn. Thịnh dè bỉu. Mấy hôm trước đến chỗ tôi khám bệnh thì tỏ ra ham sống lắm, kê khai tài sản tuồn tuột. Hôm nay lại chẳng muốn sống thọ. Chẳng hợp tình hợp lẽ gì cả.
Hoa hồng cắm trên bàn chân cong, nhạc Pháp êm dịu, quản lý nói bậy giòn khau kháu, bác sĩ cứu người hút thuốc mỗi ngày một bao, vợ chín rỡ còn ông chồng ăn xi rin nói chuyện với em Si ri. Chẳng hợp tình hợp lẽ gì cả.
Tái bút: Tại restroom của quán café phong cách Pháp, tấm biển đồng treo trang trọng trên cửa: nghiêm cấm sử dụng ma túy trong buồng vệ sinh.