Bà Rose rất đẹp. Tạo hoá cho Bà nhan sắc đủ khiến cho tất cả những ai đã gặp Bà đều phải sững sờ. Nhưng hơn cả cái vẻ ngoài diễm lệ, thần thái của Bà, tính cách hiền hậu của Bà mới là thứ khiến cho người đời thấy hãnh diện được gặp Bà, dẫu chỉ một lần trong đời.
Người ta vẫn nói là không ai giấu được tâm tính của mình qua ánh mắt và qua nụ cười. Ánh mắt của Bà Rose luôn luôn ẩn chứa khi thì như có sự nhẫn nại âm thầm, lúc thì là sự bao dung hiền thục. Ánh mắt ấm áp của Bà luôn đi kèm với một nụ cười tươi như hoa bởi Bà sở hữu một hàm răng đều tăm tắp. Bà Rose đẹp lên bội phần nhờ thần thái khoai thai và tính cách dịu dàng của mình. Người ta gọi đấy là vẻ đẹp tỏa sáng từ một cốt cách đoan trang, lương thiện. Đàn bà đẹp thế gian không thiếu, nhưng đẹp mà như có một hào quang ấm áp, dễ chịu tỏa ra như Bà Rose thì quả thực là không nhiều.
Ai đó nói người như Bà, tính cách như Bà không hợp với xã hội hiện đại cần tốc độ, cần quyết đoán và cần cả sự lạnh băng nữa là không hiểu sức mạnh và quyền uy của nhan sắc cũng như tính cách dịu dàng. Gặp Bà Rose rồi ai cũng muốn sống tốt hơn lên. Có cảm giác đến cả những điều ác độc hay dối lừa, khi gặp Bà Rose cũng phải cúi đầu né tránh.
Bà Rose đã từng có một gia đình. Bà từng có một người chồng yêu thương Bà và một người con trai. Năm Bà 35 tuổi, chồng Bà mất vì một tai nạn xe hơi. Bà ở vậy nuôi con. Năm bà 78 tuổi, người con trai sống độc thân của Bà mất chỉ vì một trận đau dạ dày mà không được cấp cứu kịp thời. Bà còn lại một mình trên cõi đời. Một mình Bà sống trong một căn hộ chung cư.
Hàng xóm cùng tầng với Bà là một cặp vợ chồng người Trung Quốc không có con cái. Họ có một cửa hàng bán rau quả và đồ khô. Chính họ là người đi chợ hộ Bà, họ mua hộ Bà đủ mọi thứ Bà cần vì họ thương một bà lão chân yếu đi phải lê từng bước mà cứ phải tay xách nách mang. Lần nào nhận đồ của họ mua hộ Bà Rose cũng có nhã ý biếu họ 5 euros gọi là để cám ơn sự giúp đỡ. Nhưng cả hai vợ chồng họ đều không nhận. Họ nói Bà Rose đừng ngại, họ coi Bà như Mẹ của họ, họ giúp Bà nào đâu có phải vì tiền?
Bà Rose cảm động lắm. Bà nói xin Chúa chứng kiến cho Bà cảnh này. Người tốt thường bình dị khiêm nhường lắm. Họ làm việc thiện một cách nhẹ bẫng với một trái tim thuần khiết không toan tính. Họ không khắc hai chữ NGƯỜI TỐT ở trên trán để khoe với thiên hạ. Họ không cần ai biết đến những việc làm của họ. Họ đối đãi tốt với một ai đó, đơn giản chỉ bởi họ thấy cần phải làm như thế mà thôi!
Bà Rose còn có một người nữa hay lui tới và ở bên Bà trọn vẹn ngày thứ Bảy của mỗi tuần. Đó là một phụ nữ trung niên người Việt trông cũng hiền lành, tử tế. Bà Rose gặp người phụ nữ này trong một lần Bà túc tắc đi bộ trong cái công viên nhỏ gần nhà. Đang đi chợt Bà thấy một người đàn bà không còn trẻ, khuôn mặt vẫn còn lưu giữ được một vài dấu tích của nhan sắc mặn mòi một thuở, nhưng lúc ấy trông nhợt nhạt đầy u uất và đượm buồn đang ngồi cô đơn như hoá đá trên chiếc ghế công viên.
Nói ra thì khó tin nhưng đàn bà lạ lắm. Trong một số trường hợp, đàn bà có thể nhận ngay ra những tín hiệu đồng điệu với mình ở một người xa lạ. Bà Rose lại gần ngồi bên người đàn bà Việt Nam trò chuyện. Kể từ hôm đó họ biết nhau. Và cũng kể từ hôm đó người đàn bà Việt Nam đến nhà Bà cụ Rose vừa góa chồng lại vừa mất đứa con độc nhất tất cả các ngày thứ Bảy trong tuần: mưa cũng như nắng, hè ngột ngạt chói chang cũng như đông tuyết băng phủ dầy lối đi đến chung cư của Cụ Rose.
Tất cả những gì mà một người đàn bà còn sức khỏe có thể làm giúp cho một cụ bà nhỏ thó hiền lành đã trên 80 thì người đàn bà Việt Nam này đều làm: nào là dọn dẹp nhà tắm, nhà bếp; nào là tháo rèm ra để mang về giặt cùng với drap rồi quần áo chăn gối của Cụ; nào là dành phần tắm để kỳ lưng, gội đầu cho Cụ…
Thời gian còn lại họ ăn với nhau khi thì bánh mì bơ, khi thì hoa quả, khi thì một vài món Việt Nam do chính tay người đàn bà trung niên làm. Nhưng bao trùm lên tất cả mọi việc là họ được ngồi bên nhau để kể cho nhau nghe về những thăng trầm, những buồn vui của cuộc đời mình. Họ ngồi bên nhau lúc khóc, lúc cười, lúc thì tìm bàn tay nhau để xiết chặt, lúc thì ôm nhau vào lòng rồi người nọ vỗ về an ủi người kia…
Họ nói với nhau mọi chuyện trừ chuyện về tiền nong. Có lần Cụ Rose ngỏ ý chia sẻ với người phụ nữ Việt Nam trĩu nặng tâm sự một phần nhỏ gánh nặng về kinh tế gia đình chị nhưng chị cương quyết chối từ. Chị nói được biết Cụ là một diễm phúc của chị. Chị thật lòng mong Cụ mãi mãi không rời xa chị để chị còn có chốn để mà đi lại, có chốn để mà nương náu.
Cụ Rose cảm động đến ứa nước mắt. Cụ nói: “Ta không thể sống mãi được. Rồi cũng đến lúc ta phải bỏ lại cháu để về với chồng con của ta. Nhưng mà ta sẽ rất nhớ những lúc chúng ta ở bên nhau. Ta sẽ không quên tấm lòng của cháu”…
Góc phố nhà Cụ Rose có một cửa hàng nhỏ chuyên bán đủ thứ đã qua sử dụng của người đàn bà cồng kềnh to béo gốc Bồ Đào Nha. Cụ Rose hay ghé vào đây vừa là để chuyện trò đôi câu với bà chủ cửa hàng, vừa là để mang những quần áo hay bất kỳ đồ dùng nào của Cụ muốn bán thì người đàn bà to béo này sẽ bán hộ Cụ mà không đòi hỏi đồng lờ đồng lãi nào.
Cụ Rose mang nhiều thứ xuống lắm. Điều đặc biệt ở chỗ trong mỗi một món đồ đã cũ, Cụ lại khoác cho chúng một chút gì đó mới mẻ bằng cách thêu những bông hoa, đắp thêm những hình nghệ thuật bằng vải hay Cụ vẽ lên những chiếc túi cói, những chiếc cốc, chiếc lọ.
Cụ không bán đi những đồ vật, mà cụ bán đi những kỷ niệm của đời mình. Cụ nói Cụ muốn cho những vật dụng của Cụ có một cuộc đời khác, với những người chủ khác. Bằng cách ấy Cụ vẫn còn trên thế gian này ngay cả khi xác thân Cụ đã tan đi theo mây, theo gió.
Người đàn bà phốp pháp gốc Bồ Đào Nha lắng nghe Cụ Rose nói và hiểu Cụ. Bà hiểu cái cách muốn nối dài cuộc đời mình của bà cụ đẹp lão nhất phố này. Bà cảm động xin phép Cụ được mua lại một số đồ đạc của Cụ Rose. Bà nói bằng cách ấy, bà sẽ luôn gặp Cụ!
Cụ Rose chuẩn bị kỹ càng cho lần chia tay của mình với dương thế. Cụ ra đi nhẹ nhàng, sạch sẽ. Tiễn Cụ là cặp vợ chồng người Trung Quốc, là người phụ nữ trung niên người Việt, là bà chủ cửa hàng second-hand gốc Bồ Đào Nha và ông chủ nơi chung cư Cụ ở.
Khi đám tang Cụ Rose đã mọi bề trọn vẹn, vị Luật sư mà Cụ chọn lựa đã công bố di chúc của Cụ trước sự chứng kiến của cặp vợ chồng người Trung Quốc, của người phụ nữ Việt Nam, của bà chủ cửa hàng gốc Bồ Đào Nha và ông chủ chung cư.
Luật sư nói ý nguyện của Cụ Rose là chia đều toàn bộ gia sản không hề nhỏ của Cụ cho những người có mặt tại đây. Nói rồi Luật sư trao cho mỗi người một phong bì bên ngoài có những dòng chữ của chính Cụ:
Phong bì thứ nhất dành cho cặp vợ chồng người Trung Quốc có đề: Cám ơn vì đã giúp đỡ tôi bằng tấm lòng của những đứa con.
Phong bì thứ hai dành cho người phụ nữ Việt Nam có đề: Cám ơn vì đã lắng nghe tôi kể những câu chuyện đời mình.
Phong bì thứ ba dành cho bà chủ cửa hàng bán đồ cũ cùng toàn thể nhân viên có đề: Cám ơn vì đã hiểu những việc tôi làm.
Và phong bì cuối cùng dành cho vợ chồng người chủ của chung cư có đề: Cám ơn vì đã cho tôi một nơi để trú ngụ.
Hóa ra kể từ khi con trai Cụ Rose qua đời một cách oan uổng, ông chủ này đã miễn tiền nhà cho Cụ.
Hóa ra với một con người thì cái mà khiến người ta xúc động là một tấm lòng chân thật, là sự lắng nghe để thấu hiểu và yêu thương, là sự giúp nhau khi ngặt nghèo và sự trân trọng mọi công sức cũng như thành ý của nhau.
Cụ Rose tiếp tục cuộc đời bình dị của mình trong trái tim của những người yêu mến Cụ. Từ khi Cụ mất cặp vợ chồng Trung Quốc vẫn gặp người đàn bà Việt Nam, bà chủ cửa hàng gốc Bồ Đào Nha và ông chủ chung cư. Họ ngồi bên nhau cùng uống một cái gì đó rồi mỗi người lại im lặng theo đuổi những hồi ức về một cụ bà đẹp lão tên Rose…
Saomai Pham