Nhận được cuốn sách tặng của Nhà báo Phan Đăng: “39 câu hỏi cho người trẻ” – chính xác hơn phải thêm MC, BLV Bóng đá nữa.
Khi đọc lời đề tặng của Phan Đăng: “Kính tặng Anh Đỗ Cao Bảo, một người sâu sắc và duy lý” thấy cần phải tĩnh lặng để suy nghĩ và tự vấn lại mình, xem mình thuộc típ người gì, duy lý, lý tính, tình cảm hay cảm tính.
Duy lý và lý tính thì có vẻ đúng trong kinh doanh, trong việc đánh giá cơ hội và rủi ro của từng thương vụ, từng đơn thầu, từng hợp đồng, trong việc đánh giá khách hàng, đối tác, trong dự báo xu thế của thị trường, xu thế công nghệ, xu thế tiêu dùng.
Duy lý cũng có vẻ đúng trong việc đánh giá năng lực, nỗ lực, đóng góp của cộng sự, đồng nghiệp, nhân viên, của tập thể, đơn vị kinh doanh, trong việc đãi ngộ, cất nhắc, bổ nhiệm, khen thưởng và kỷ luật, với nguyên tắc kết quả là thước đo quan trọng nhất, phải thật công minh, nhất định không vì thân hay sơ, yêu hay ghét, hợp tính hay không hợp tính.
Duy lý cũng có vẻ đúng trong việc đánh giá về tình hình kinh tế, xã hội của Việt Nam, khu vực và thế giới, với nguyên tắc tính hệ thống (system), tư duy logic, số liệu và thực tiễn là cơ sở quan trọng nhất, không vì định kiến, vì yêu ghét, vì cái tôi cá nhân mà bỏ qua, bất chấp số liệu, bất chấp thực tiễn.
Thế nhưng có cảm tính, có tình cảm không? Câu trả lời chắc chắn là có.
Đầu tiên là luôn tin và nghĩ rằng những người xung quanh mình, từ đồng nghiệp, cộng sự, nhân viên, khách hàng, đối tác, bạn bè… đều là người tốt, tử tế, chính trực cả. Chính vì vậy mà tôi cũng đôi lần trả giá vì sự cả tin này (nhưng dù thế nào tôi chưa bao giờ ân hận).
Thứ hai là với những người xung quanh, đặc biệt là với đồng nghiệp, cộng sự, nhân viên thì chỉ nhìn vào những điểm mạnh, những ưu điểm, cố gắng khai thác tối đa điểm mạnh, giúp họ phát huy tốt nhất năng lực và sở trường của bản thân (ít để ý đến điểm yếu của họ).
Thứ ba là khá mềm yếu. Việc khó khăn nhất đối với tôi không phải là thắng vụ thầu thật lớn hay tăng trưởng thật cao, mà là phải giải quyết mối mâu thuẫn, bất hoà giữa 2 tướng lĩnh mà mình yêu quý và tin tưởng hay là khi buộc phải sa thải một nhân viên dưới quyền. Việc khiến tôi buồn nhất là khi nhận được lời đề nghị xin thôi việc của một cộng sự mà mình tin cậy và yêu quý.
Viết thế dài rồi, tôi mong muốn các bạn sẽ tìm đọc và giới thiệu cho người quen cuốn “39 câu hỏi cho người trẻ” của nhà báo Phan Đăng, vì tất cả các bạn đều là người trẻ cả, không trẻ về tuổi tác thì trẻ về tâm hồn, trẻ về tư duy.
Đỗ Cao Bảo